Tiễn người ra cửa rồi
Tôi quay vào lặng lẽ
Chợt thấy mình cô đơn
Giữa ngổn ngang bàn ghế.
Khi người không yêu ta
Buồn đã thành một nhẽ
Khi ta không yêu người
Sao cũng buồn đến thế?
Như đánh mất điều gì
Lòng bâng khuâng khó tả
Như thể mắc nợ ai
Món nợ không thể trả.
Có lẽ ta thương người
Giờ này đang lủi thủi
Hay là ta thương ta
Từng chịu nhiều hắt hủi?
Ngỡ chẳng có gì đâu
Mà sao thành rắc rối.
Tất cả chỉ một lần
Nói hay là không nói...
Comments
(4 total) Post a CommentKi ki...
con thích bài thơ này đó bố...mà con nghĩ nó lột tả đúng tâm trạng của bố rồi...!