Chào mừng bạn đến với Blog LonelyMan!

Thứ Bảy, 30 tháng 12, 2017

Mùa lá rụng

Thơ Olga Berggoltz - Người dịch: Bằng Việt



Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.
Matxcơva lại đã thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói ngời,
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ
Những tấm biển treo dọc đại lộ
Nhắc ai đi ngang dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng"

Thứ Tư, 27 tháng 12, 2017

Trường ĐH Hà Nội nhận Giấy chứng nhận kiểm định chất lượng giáo dục

Dân trí: Ngày 26/12, trường ĐH Hà Nội đã long trọng tổ chức lễ đón nhận Quyết định và trao Giấy chứng nhận kiểm định chất lượng giáo dục từ Trung tâm kiểm định chất lượng giáo dục - Hiệp hội các trường ĐH,CĐ.


Lãnh đạo trường ĐH Hà Nội nhận giấy chứng nhận kiểm định chất lượng giáo dục
Lãnh đạo trường ĐH Hà Nội nhận giấy chứng nhận kiểm định chất lượng giáo dục

Trường Đại học Hà Nội là cơ sở giáo dục hàng đầu của cả nước trong đào tạo, nghiên cứu về ngoại ngữ và chuyên ngành bằng ngoại ngữ với 11 ngành ngoại ngữ; 6 chuyên ngành khác ngoài ngôn ngữ, dạy-học hoàn toàn bằng ngoại ngữ; 6 trung tâm đào tạo và hợp tác quốc tế…
Trường được thành lập từ năm 1959 với tên gọi ban đầu Trường Đại học Ngoại ngữ, trải qua hơn nửa thế kỉ hoạt động, Trường đã từng bước khẳng định vị thế là trường đại học công lập uy tín trong đào tạo ngoại ngữ ở cả ba cấp độ Cử nhân, Thạc sĩ, Tiến sĩ.
Đây cũng là trường đại học đầu tiên của Việt Nam đào tạo chính quy 6 chương trình cử nhân chuyên ngành hoàn toàn bằng tiếng Anh.
Đào tạo nguồn nhân lực chất lượng cao, có khả năng hội nhập quốc tế dựa trên thế mạnh ngoại ngữ" là mục tiêu chiến lược của trường.
Chính vì vậy, hình thức đào tạo chính quy, giảng dạy chuyên ngành bằng tiếng Anh và tiếng Nhật đã được triển khai tại đây vào năm 2002, thu hút đông đảo thí sinh dự thi như ngành Quản trị Kinh doanh, Du lịch, Công nghệ Thông tin, Tài chính-Ngân hàng, Kế toán, Quốc tế học.
Trường đang tích cực mở rộng quy mô, đa dạng hóa các loại hình đào tạo để tiến tới mở các chuyên ngành mới giảng dạy bằng tiếng Pháp, tiếng Trung, tiếng Italia… để đáp ứng nhu cầu hội nhập.
Hiện nay, Trường Đại học Hà Nội đã ký thỏa thuận hợp tác với trên 70 trường đại học và tổ chức nước ngoài.
Sinh viên cũng được tiếp cận với trình độ quốc tế thông qua các chương trình đào tạo liên thông với nhiều trường đại học danh tiếng của hơn 20 quốc gia: Anh, Úc, Hoa Kỳ, Niu Di-lân, Canada, Italia, Bỉ, Nga, Pháp, Đức, Tây Ban Nha, Nhật Bản, Trung Quốc, Hàn Quốc, Malaysia…



Giảng viên trường ĐH Hà Nội vui mừng tại buổi lễ đón nhận trường đạt kiểm định chất lượng giáo dục
Giảng viên trường ĐH Hà Nội vui mừng 
tại buổi lễ đón nhận trường đạt kiểm định chất lượng giáo dục


Đối với giảng viên, 90% số giảng viên được đào tạo chính quy và tu nghiệp hàng năm tại các trường đại học danh tiếng thế giới.
Trường ĐH Hà Nội đã và đang thực hiện nhiều dự án nghiên cứu quốc gia và quốc tế như: Ứng dụng Khung tham chiếu Ngôn ngữ châu Âu (CEFR), dự án Asia Link (với Anh, Ai-len, Trung Quốc), Innofle (với Bỉ, Lào)…
Đặc biệt, nhà trường là cơ quan chủ quản của "Tạp chí khoa học ngoại ngữ" - tạp chí chuyên ngành duy nhất hiện nay của Việt Nam nghiên cứu về khoa học ngoại ngữ.
Về cơ sở vật chất, trường trang bị 20 phòng máy dạy-học ngoại ngữ, phòng dạy dịch ca-bin chuyên nghiệp, phòng dạy-học từ xa đạt tiêu chuẩn châu Âu, đi đầu trong số các trường ngoại ngữ tại Việt Nam; Hàng chục phòng học đa năng (multimedia) với hàng trăm máy tính nối mạng, được cài đặt các phần mềm học ngoại ngữ, chuyên ngành hiện đại; Mạng quản lý điện tử nội bộ với trên 500 máy tính văn phòng, đăng ký tự chọn môn học, thời gian học trực tuyến giúp sinh viên chủ động trong việc học tập.

Nhật Hồng

Thứ Tư, 20 tháng 12, 2017

Đã lâu quá anh không về gõ cửa

GỌI ANH MÙA XUÂN

Thơ Trần Mộng Tú
Nhạc: Anh Bằng
Trình bày: Diễm Liên



Đã lâu quá anh không về gõ cửa
Lòng ngực em trái đỏ vẫn còn nguyên
Mùa xuân đến em lên đồi gọi gió
Thả đam mê và buông những ưu phiền

Một ngày nắng, một ngày xanh nắng



Một ngày nắng, một ngày xanh nắng 
Đóa tầm xuân vẫn ngủ trong hoang dại 
Giọt sương trắng, giọt sương tan nắng 
Thức dậy đi đóa tầm xuân thơ ngây của tôi 
Tầm xuân ơi, tầm xuân ơi! 
Em mãi đóa hoa đồng nội 
Tươi thắm trong nắng mặt trời 
Em mãi mãi bờ cỏ dại 
Xanh mướt tháng năm trẻ dại 
Em mãi tình yêu của tôi...! 
Một ngày nắng, một ngày xanh nắng 
Đóa tầm xuân cánh hồng như môi cười 
Chào em nhé, nụ cười tươi thế! 
Có gì vui? Hỡi tình yêu thơ ngây của tôi! 
Ngày xanh ơi, ngày xanh ơi! 
Mây trắng quên bay về trời 
Chim hót quên không ngừng lời 
Cơn gió quên không ngừng thổi 
Đêm tối quên không trở lại 
Mãi mãi tình yêu của tôi!

Thứ Hai, 4 tháng 12, 2017

Thương ca tiếng Việt

Nhạc: Đức Trí
Lời: Hà Quang Minh
Trình bày: Kyo York & Ju Uyên Nhi

Tiếng Việt ru bên nôi, tiếng mẹ thương vô bờ
Đưa con vào đời bằng vần thơ, những cánh cò bay rợp mộng mơ
Tiếng Việt cha dạy con, những chiều bay cánh diều
Câu đồng dao bên bạn quen, 

Cho con nhìn quê mình tình yêu
Tiếng Việt trong bài thơ, có người xưa chinh phụ ngồi mỏi mòn đợi chờ chinh phu hoá đá rồi lời ca vẫn còn

Thứ Tư, 29 tháng 11, 2017

Cần có một tấm lòng


Tháng trước tôi cùng các bạn về Nghệ An thăm Thầy - nhà thơ Phan Huy Huyền - sau hơn bốn chục năm trời phiêu bạt.
Trở lại tuổi học trò, chúng tôi tranh nhau để được ngồi cạnh Thầy một lúc. Ai cũng nhắc lại một kỷ niệm nào đó.

Tôi có nhiều kỷ niệm với Thầy lắm.
Một trong những kỷ niệm đó là cái lần tôi được ngồi nghe Thầy bình bài thơ của Thầy, bài CÂY ĐA CỦA BÁC, in trong sách giáo khoa cho học sinh tiểu học ngày xưa.
Thầy bảo:"Hạnh thuộc chứ? Đọc xem nào!"

Tôi đọc:
"Một chiều nắng ấm thủ đô
Vui sao được thấy Bác Hồ trồng cây
Tuổi già vẫn dẻo bàn tay
Nhanh nhanh từng xẻng đất đầy vun quanh
Mai ngày cây Bác lên xanh
Bao nhiêu rễ, bấy nhiêu cành tốt tươi
Cây xuân toả bóng bốn trời
Bóng đa bóng Bác đời đời vươn cao
Ngàn năm sau nhớ công lao
Trồng cây, Bác đã trồng bao nhiêu người"

Nghe xong, Thầy gật gù:"Tốt! Học lâu rồi mà vẫn còn nhớ vậy là tốt. Cậu thích thì cậu mới nhớ. Vậy bài thơ hay chỗ nào?"
Tôi ấm ớ chút xíu rồi bắt đầu bình về sự giản dị ngôn từ, về hình ảnh "bóng đa bóng Bác", "trồng người"...
Thầy cắt ngang:"Bình đúng, nhưng xoàng quá!"
- Thưa Thầy, vậy thế nào ạ?
- Vì cậu chỉ nhìn bằng mắt chứ sao! Nếu nhìn bằng mắt thôi thì cậu chỉ thấy sự mô tả Bác Hồ, một ông cụ đang lao động, thế thôi. Chính vì cậu nhìn bằng mắt nên cậu chỉ thấy cái cây mà không nhìn thấy cái "cây xuân" trong "Cây xuân toả bóng bốn trời", tôi tâm đắc nhất mỗi chữ "xuân" ấy mà cậu bỏ qua. Cây xanh như đời người, già rồi sẽ chết. Cây đa xanh của Bác không là ngoại lệ. Cây xuân là cây đạo lý trong việc Bác trồng cây. Cây xuân ấy sẽ mãi xanh! Cây xanh tỏa bóng một góc nhỏ thôi, cây xuân thì mới tỏa bóng bốn trời được. Cây xuân thì mới "đời đời vươn cao được". Những câu chữ khác trong bài thơ rất thường, các cậu cũng viết được."

Chủ Nhật, 26 tháng 11, 2017

Đẳng cấp


Hôm trước mình đi mua điện thoại. Trời rét nên mình choàng thêm cái áo ấm.
Lúc ra khỏi nhà, bà xã bảo:"Anh thay cái áo được rồi đấy!"
Mình ngạc nhiên:"Vừa mới giặt mà!"
Bà ấy trả lời:"Không phải thế! Áo này cũ rồi, mua cái mới đi!"
Tôi bảo:"Áo xịn mua từ Mỹ về. Đang ngon, khỏi thay!"
Lúc vào siêu thị điện thoại, cậu nhân viên dẫn mình tới chỗ toàn điện thoại "cục gạch" rẻ tiền và bảo:"Toàn chính hãng đó bác!"
Mình ngán ngẩm quá. Cách đó vài hôm, trên đường đi dự lễ hội về, com-lê, cà vạt, giày xịn đen bóng, mới vào siêu thị này hỏi thì chúng nó dẫn ngay tới quầy trưng bày đủ loại điện thoại cao cấp.
Mình bảo cậu thanh niên dưa sang quầy đó, bảo cậu ấy giới thiệu cho một chiếc loại tốt.
Cậu ta lấy ra một chiếc nhãn hiệu gì đó lạ tai và bảo:"Con này tốt và giá hợp lý, bác à. Vài triệu thôi. Nếu chưa đủ tiền thì có thể mua theo phương thức trả góp ạ"
Mình lặng lẽ rút cái iPhone khá xịn (mình dùng 2 điện thoại) trong túi ra và gọi cho một cán bộ trẻ của HANU:"Cháu đang dùng điện thoại loại gì? Chú thấy cái của cháu rất ổn. Chú muốn mua một cái loại đó!"
Xong, mình đưa mắt nhìn một lượt rồi chỉ vào chiếc điện thoại được cậu cán bộ trẻ giới thiệu.
Không hỏi han thêm một lời, mà bảo cậu nhân viên bán hàng dẫn đi trả tiền và cài đặt. Cậu ta vâng vâng dạ dạ rối rít, khác hẳn sự đủng đỉnh lúc trước!
Hây-zaaaa!
Trong lúc chờ kỹ thuật viên cài đặt, mình đứng trước một chiếc tủ kính, ngắm mình trong gương, vuốt nhẹ lên chiếc áo ấm và nghĩ:"Ai bảo chiếc áo không làm nên thầy tu? Chả lẽ đẳng cấp chỉ được khẳng định qua một chiếc áo khoác? Hmmm. Áo ơi, mi đã theo ta, chở che ta qua bao mùa giá lạnh! Kệ, ta chẳng cần đẳng cấp, ta sẽ giữ mi bên ta đến cuối đời!"

Thứ Năm, 16 tháng 11, 2017

MV KỶ NIỆM 50 THÀNH LẬP KHOA TIẾNG ANH - HANU

Thật xúc động khi xem MV kỷ niệm 50 năm thành lập Khoa tiếng Anh - Trường Đại học Hà Nội (1967 -  2017).
Cảm ơn các thầy cô Phạm Hồng Thúy, Nguyễn Quý Tâm, Phạm Ngọc Thạch, Đoàn Quang Trung,.., các giáo viên trẻ tài năng của khoa, các cựu sinh viên ưu tú và thành đạt đã cùng nhau lao động miệt mài để sáng tạo nên MV hoành tráng, và ý nghĩa này!

Chủ Nhật, 12 tháng 11, 2017

Khoa tiếng Anh tri ân các thầy cô













Hôm nay Khoa tiếng Anh tổ chức Ngày hội tri ân các thầy cô giáo nhân dịp kỷ niệm 50 năm thành lập khoa.
Sữ kiện này đã diễn ra hết sức cảm động, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng các thầy cô giáo.
Chỉ những tập thể đoàn kết, đồng tâm nhất trí, giàu năng lực sáng tạo, tâm huyết với nghề giáo, trân quý truyền thống tôn sư trọng đạo mới tổ chức được một sự kiện thành công mỹ mãn về mọi phương diện như thế!
Mình vừa mở quà lưu niệm ra và rất vui khi thấy một con chim hạc giấy được xếp rất đẹp rơi ra.
Chim hạc được coi là biểu tượng của an vui, hạnh phúc và trường thọ.
Cảm ơn các "hậu duệ" và cầu chúc cho tất cả các quý thầy cô mạnh khoẻ, trường thọ để lại có mặt đông đủ, không thiếu một ai, trong lễ hội tri ân các nhà giáo nhân dịp kỷ nhiệm 60 năm thành lập khoa, năm 2027!

Thứ Tư, 8 tháng 11, 2017

Trong phòng xông hơi

Chiều nay cảm thấy mệt mỏi nên mình đi ra California Fitness & Yoga.

Trong phòng xông hơi, các bác, các cụ râm ran nói về APEC rồi đến lũ lụt ở miền Trung.
Một cụ hào hứng nói:
- Putin chơi đẹp nhỉ! Ông ấy chỉ đạo cứu trợ khẩn cấp năm triệu đô cho đồng bào vùng lũ lụt của mình đấy!
Cụ khác gật gù:
- Tính ra là hơn trăm tỷ cơ đấy, chẳng ít đâu.
Một cụ non chen vào:
- Ông ta lệnh cho chính phủ Nga chuyển hàng viện trợ bằng máy bay cho kịp thời đó,các bác ạ!
Các cụ khác râm ran khen Putin và người Nga tốt với Việt Nam.


Chợt một cụ trầm giọng xuốngi:
- Mình coi đó là nghĩa cử cao đẹp, thế thôi. Nói thật, chắc gì nhu yếu phẩm đến được tận tay những người cần đươc giúp đỡ! Năm triệu đô hàng cứu trợ chưa đến thôn xóm thì đã hết rồi! Năm trăm triệu may ra dân còn được chút ít!
Phòng xông hơi chợt im bặt.


Mãi một lúc sau một cụ mới chậm rãi nói:
- Giá ông ấy viện trợ máy bơm hay cứ chuyển khoản vào ngân sách trung ương của ta thì chắc ăn hơn! Cứ cái kiểu tham nhũng và cả họ làm quan như bây giờ thì làm sao mà viện trợ, cứu trợ dến được tận tay người gặp hoạn nạn cơ chứ! Dạo trước, sau cơn bão số 10,những nơi bị nặng nhất chưa kịp kêu cứu thì đã có lãnh đạo một huyện ở cái tỉnh tít ngoài này chỉ hứng chút ít mưa gió đã kêu toáng lên là huyện của ông ấy bị thiệt hại hàng chục tỷ dồng đó!
Vài tiếng thỡ dài ngao ngán, rồi sau đó là một khoảng lặng mênh mông!


Tội nghiệp những thân già!



Thứ Hai, 6 tháng 11, 2017

Phát biểu của đại biểu Quốc hội Dương Trung Quốc

Đại biểu Dương Trung Quốc (Đồng Nai) phát biểu tại Quốc hội sáng 2-11 - 2017.
Nguồn clip: VTV

Thứ Tư, 25 tháng 10, 2017

Trước di ảnh thầy



(Dâng tặng hương hồn Nhà giáo Nguyễn Huy Tý -
 người thầy, người cha của lớp chuyên văn Nghệ An khóa 1970-1973)

Chúng con về bên nhau
Dưới mái nhà thân thiết
Cùng lặng lẽ cúi đầu
Nhớ thương Thầy da diết.

Bao năm trời biền biệt
Xa Thầy đi muôn phương
Ngày về lòng rưng lệ
Cùng ngậm ngùi dâng hương.

Lặng nhìn lên di ảnh
Ngỡ Thầy về đâu đây
Trên bàn thờ tiên cảnh
Trong ảo huyền hương bay.

Tóc Thầy như mây trắng
Ánh mắt Thầy dịu hiền
Cuối chiều thu dịu nắng
Thầy về, như ông tiên.

Kính thưa Thầy yêu quý
Trong bao tháng năm qua
Học trò Ông giáo Tý
Luôn nhớ lời cha già.

"Sống trên đời luôn phải
Trung thực và chân tình
Rộng vòng tay nhân ái
Thương người như thương mình.

Văn là nhân,hãy nhớ
Đừng sáo rỗng tầm phào
Văn phải cười và khóc
Cùng đồng đội,đồng bào..."

Bao lời Thầy dạy dỗ
Chúng con đã ghi lòng
Và nên người tử tế
Như Thầy hằng ước mong.

Lặng nhìn lên di ảnh
Lòng thầm gọi 'Thầy ơi!"
Thầy nhìn như khẽ nói
"Yêu lắm,các con tôi!"

Lặng nhìn lên di ảnh
Ngỡ Thầy về đâu đây
Trên bàn thờ tiên cảnh
Trong ảo huyền hương bay.


(Nghi Lộc, Nghệ An, đêm 20/ 10/2017)

Thứ Sáu, 13 tháng 10, 2017

Chạm khẽ tim anh một chút thôi

 (Noo Phước Thịnh)

Chạm nhẹ vào đôi mắt
Chạm nhẹ vào bờ vai
Chạm nhẹ vào đôi môi
Ngày mai xa anh rồi

Chạm nhẹ vào trí nhớ
Chạm nhẹ vào cơn mơ
Mình đã chạm khẽ vào nhau những ngày ngây thơ

Anh yêu cô gái nhỏ bé
Tin vào những lời bài hát
Tin rằng nếu khóc trong mưa sẽ bớt đau hơn
Anh yêu cô gái năm ấy
Tin vào những điều viển vông
Rằng tay và tay sẽ nắm lấy nhau tận cuối cuộc đời

Thời gian xoá đi những ngây thơ những điều vội vàng như trong giấc mơ
Để lại những cơn đau vu vơ chẳng còn bất ngờ
Một mai sớm kia em có thấy giữa lồng ngực mình đau khi nhớ anh
Thì đừng vội khóc hãy xiết tay anh nơi e bình yên

Đừng hôn nếu môi em chưa quên dư vị ngọt ngào hai ta đã trao
Đừng ôm nếu em thấy anh ta chẳng thể vỗ về
Đừng tin nếu chia tay anh ta nói rằng mình không xứng đáng với em
Và đừng vội khóc anh vẫn ở đây cho em bình yên
Chạm khẽ tim anh một chút thôi mai xa rồi.


Từ hôm nay - Chi Pu


Thứ Sáu, 15 tháng 9, 2017

Miền Trung bão lũ

(Cáp Anh Tài)

1. Miền Trung quê, tôi chắt chiu lam lũ bao đời
Làng quê chơi vơi, nghe tin bão tới ngoài khơi
Mái tôn trên nhà, ba cột giằng níu qua
Nhốt đôi con gà, che lại đàn heo mới ra.

Nhà tranh liêu xiêu, gió tung lốc mái tiêu điều
Làng quê chao nghiêng, trong cơn bão tố cuồng điên
Ướt run đêm dài, tay mẹ quàng ấm con
Đói trưa qua chiều, nhai tạm mì tôm thế cơm.

[ĐK:]
Nước lên, niềm đau thương cuốn dâng trào, nhấn chìm làng quê xiết bao
Miền Trung Miền Trung! lẫn trong mưa chiều mịt mờ
Nấp co ro đàn trẻ thơ, chợt nhìn bơ vơ
Tiếng ai u buồn thở dài, biết ra răng chừ ngày mai, còn chi hỡi ai!

2. Giờ nơi phương xa đớn đau thương quá quê nhà
Làng quê tan hoang, khi cơn bão lũ vừa sang
Xót xa đêm trường, đau lòng người tha hương
Có đi trăm đường, vẫn về Miền Trung mến thương. 


Chủ Nhật, 3 tháng 9, 2017

Mùa hè rớt

Olga Berggolts
(Bằng Việt dịch) 


Có một mùa trong ánh sáng diệu kỳ,
Cái nóng êm ru, màu trời không chói,
Mùa hè rớt – cho những người yếu đuối,
Cứ ngỡ ngàng như mới bắt đầu xuân!

Trên má mơ hồ tơ nhện bay giăng,
Khe khẽ như không, nhẹ nhàng, phơ phất,
Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất,
Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu!

Những trận mưa rào đã tắt từ lâu,
Tất cả thấm trong cánh đồng lặng sẫm...
Hạnh phúc – hiếm hơn khoé nhìn say đắm
Ghen tuông – dù chua chát cũng thưa hơn!

Ôi cái mùa đại lượng rất thân thương,
Ta tiếp nhận, vì ngươi sâu sắc quá!
Nhưng ta nhớ, trời ơi, ta vẫn nhớ,
Tình yêu đâu? Rừng lặng, bóng sao im.

Sao ơi sao, sao sắp rụng vào đêm,
Ta biết lắm, thời gian đang vĩnn biệt...
Nhưng chỉ mãi bây giờ, ta mới biết
Yêu thương, ngậm ngùi, tha thứ, chia tay...!

Thứ Bảy, 2 tháng 9, 2017

Mùa lá rụng

(Olga Bergoltz)

 


Những đàn sếu bay qua.
Sương mù và khói toả.
Matxcơva lại đã thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói ngời,
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ
Những tấm biển treo dọc trên đại lộ
Nhắc ai đi ngang dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
“Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng”
Ôi trái tim, trái tim một mình tôi
Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khung cửa sổ sáng đèn
Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một mình?
Tôi có thể yêu ai? Ai làm tôi vui sướng?
“Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng” -
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!
Nếu không có gì ao ước nữa trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất
Anh từng ở đây, từng là người thân nhất
Sao phút này làm người bạn cũng không?
Tôi chẳng hiểu vì sao cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng sẽ phải xa anh vĩnh viễn
Anh – con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi đơn độc quá trong đời
Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?
Thôi, hãy biết kiên tâm, mọi điều đều phải đợi

Diu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi!
Mưa thầm thì rơi mãi lúc chia ly
Mưa tối rầm nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong sáng ngời chớp loá…
Anh hãy cố vui lên dù con đường hai ngả
Tìm hạnh phúc bình yên trong ấm áp cơn mưa
Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi, chẳng cần ai tiễn biệt
Tôi không thể nói cùng anh đến hết
Và bây giờ còn biết nói gì thêm!
Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống:
“Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng…”


Việt Nam ơi!



Chủ Nhật, 13 tháng 8, 2017

Đối diện nhà em

Qua một bến đò có con đường đất đỏ ngõ về quê em
Tuy không xa thành phố nhưng thuộc vùng ngoại ô
Ánh trăng thay đèn đường
Từ cánh đồng ruộng hoang, nay dựng ấp xây làng
Từ những nhà đơn sơ nay thành hai dãy phố
Chắc em còn nhớ
Nhớ những chiều xa xưa tan trường vào mùa mưa.



Chuỗi ngày ấu thơ em ơi đi vào nhớ
Xin đừng lãng quên bao kỉ niệm êm đềm
Đối diện nhà em có cây dừa trước ngõ
Trước mặt nhà anh có chậu hoa mười giờ
Nhưng tuổi đời thơ ngây giờ đây đâu còn nữa
Anh gặp em bỡ ngỡ, em nhìn anh thẹn thùng
Hai đứa ngại ngùng không dám tỏ tình yêu.
 

Hồn tôi bến quê neo đậu


Lang thang đi bốn phương trời
Nay về sông quê tắm mát
Sông Lam biết khi mô cho cạn
Ðục trong, đục trong
nhục vinh hỡi người