Chào mừng bạn đến với Blog LonelyMan!

Thứ Năm, 30 tháng 3, 2017

Khoai lang vàng Xứ Nghệ...


QUÀ QUÊ
 Từ miền Ví-Giặm gửi ra
Bí, khoai Nghi Lộc, trứng gà Diễn Châu
Chắt chiu từ đất bạc màu
Nên hành thơm nói thay câu ân tình.
Cảm ơn đất Nghệ quê mình!


Thứ Hai, 27 tháng 3, 2017

Điệu ví dặm là em

Mấy bữa trước mình nhận được tin nhắn của một cô sinh viên Trường Đại học Hà Nội, nhờ tư vấn về Ví-Giặm Nghệ Tĩnh để viết bài thuyết trình. Ngay lập tức, mình trả lời em ấy là "Thầy sẵn sàng chia sẻ hiểu biết ít ỏi của mình, nhưng tốt nhất là hãy mạnh dạn tìm đến Nghệ sỹ nhân dân Hồng Lựu - người được mệnh danh là Người phụ nữ thắp hồn cho dân ca xứ Nghệ".
Còn chưa kịp giới thiệu cô bé sinh viên làm quen với nghệ sỹ thì truyền thông đưa tin về việc hai cháu học trò của cô Hồng Lựu là Hà Quỳnh Như và Phạm Thị Phương đang rất thành công tại cuộc thi Thần tượng tương lai dành cho các tài năng nhỏ đam mê dân ca.

Mình rất yêu Ví-Giặm.
Xin chúc mừng nghệ sỹ- nhà giáo Hồng Lựu và chúc các học trò của cô tiếp tục gặt hái thành công!

Thứ Sáu, 24 tháng 3, 2017

Thời hoa đỏ


Màu hoa đỏ



Có người lính
Mùa thu ấy ra đi từ mái tranh nghèo
Có người lính
Mùa xuân ấy ra đi từ đấy không về
Dòng tên anh khắc vào đá núi
Mây ngàn hoá bóng cây che
Chiều biên cương trắng trời sương núi
Mẹ già mỏi mắt nhìn theo

Việt Nam ơi ! Việt Nam !
Núi cao như tình mẹ, bốn mùa tóc bạc nỗi thương con
Việt Nam ơi ! Việt Nam !
Ngọn núi nơi anh ngã xuống
Rực cháy lên màu hoa đỏ phía rừng xa
Rực cháy lên màu hoa đỏ trước hoàng hôn.



Thứ Năm, 23 tháng 3, 2017

Cả một dòng sông đứng lại chờ

(Trần Mộng Tú)


Tôi xa người nắng buồn trên vai
Môi tôi còn mùi thuốc thơm mời
Người xa tôi một dòng sông trắng
Dẫy núi bên kia có ngậm ngùi

Tôi xa người hàng cây bâng khuâng
Nước dâng chiều xuống nhớ muôn trùng
Người xa tôi có ra đứng ngóng
Một cánh chim bay ở cuối rừng

Tôi xa người như xa mùa xuân
Ngực tôi còn đọng chút hương rầm
Mảnh trời trong mắt còn xanh biếc
Người đã mơ hồ như vọng âm

Tôi xa người như xa cơn mưa
Tóc tôi còn ướt đến bây giờ
Nhớ tôi người có châm điếu thuốc
Nhớ tôi người có đi trong mưa

Tôi xa người như xa quê hương
Những dấu thân yêu mất cuối đường
Người nhặt hộ tôi hoa dĩ vãng
Lau giùm dòng lệ ở vết thương

Người xa tôi gió cũng lặng thinh
Tôi rung nỗi nhớ ở quanh mình
Người như suối chảy qua rừng vắng
Cả một dòng sông đứng lại chờ 

Màu tím hoa sim

(Hữu Loan)

Nàng có ba người anh đi bộ đội
Những em nàng
Có em chưa biết nói
Khi tóc nàng xanh xanh


Tôi người Vệ quốc quân
xa gia đình
Yêu nàng như tình yêu em gái
Ngày hợp hôn

nàng không đòi may áo mới
Tôi mặc đồ quân nhân
đôi giày đinh
bết bùn đất hành quân
Nàng cười xinh xinh
bên anh chồng độc đáo
Tôi ở đơn vị về
Cưới nhau xong là đi
Từ chiến khu xa
Nhớ về ái ngại
Lấy chồng thời chiến binh
Mấy người đi trở lại
Lỡ khi mình không về
thì thương
người vợ chờ
bé bỏng chiều quê…

Nhưng không chết
Người trai khói lửa
Mà chết
Người gái nhỏ hậu phương
Tôi về
không gặp nàng
Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối
Chiếc bình hoa ngày cưới
thành bình hương
tàn lạnh vây quanh

Tóc nàng xanh xanh
ngắn chưa đầy búi
Em ơi giây phút cuối
không được nghe nhau nói
không được trông nhau một lần

Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím
áo nàng màu tím hoa sim
Ngày xưa
đèn khuya
bóng nhỏ
Nàng vá cho chồng tấm áo
ngày xưa

Một chiều rừng mưa
Ba người anh trên chiến trường Đông Bắc
Được tin em gái mất
trước tin em lấy chồng;
Gió sớm thu về rờn rợn nước sông
Đứa em nhỏ lớn lên
ngỡ ngàng nhìn ảnh chị
Khi gió sớm thu về
cỏ vàng chân mộ chí.

Chiều hành quân
Qua những đồi hoa sim
Những đồi hoa sim
những đồi hoa sim dài trong chiều không hết
Màu tím hoa sim
tím chiều hoang biền biệt.
Có ai ví như từ chiều ca dao nào xưa xa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chưa có mẹ già chưa khâu
Ai hỏi vô tình hay ác ý với nhau
Chiều hoang tím có chiều hoang biết
Chiều hoang tím tím thêm màu da diết.
Nhìn áo rách vai
Tôi hát trong màu hoa
áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu…
Màu tím hoa sim, tím tình trang lệ rớm
Tím tình ơi lệ úa
Ráng vàng ma và sừng rúc điệu quân hành
Vang vọng chập chờn theo bóng những binh đoàn
Biền biệt hành quân vào thăm thẳm chiều hoang màu tím.


Tôi ví vọng về đâu
Tôi với vọng về đâu

Áo anh nát chỉ dù lâu

Thứ Tư, 22 tháng 3, 2017

Bài thơ say rượu cuối năm

(Lê Quốc Hạnh)

Tết đến rồi
Anh đi uống rượu
Em duyệt đi,
Đừng trách nhé, em yêu.
Anh bận quanh năm
Hết sáng đến chiều
Và đến tối vẫn còn ôm đống việc!
Anh chúa ghét những mâm vui, bàn tiệc
Những truy hoan trên những kiếp bần cùng.
Nhưng hôm nay, anh xin được tiệc tùng
Năm cũ hết,
Anh xin em bữa nhậu!
Dù em cằn nhằn,
Dù em có quạu
Thì thương anh, em giận được bao nhiêu?!

Và giờ đây chân nam đá chân chiêu
Anh lết về nhà, cố không lạc lối!
Anh đi giữa mông lung bóng tối
Lấp loáng đèn, xiêu vẹo những hàng cây.
Tất cả mọi người như đã uống say
Nhà ven đường run như là động đất.
Anh vẫn nhận ra
Kia người hành khất
Ngửa tay xin lộ phí về quê.
Còn kia là bà cụ nón mê
Quẩy gánh gì, cuối ngày còn lo ế.
Và kia nữa tay bồng, tay bế
Cuống cuồng ai lo kịp chuyến xe đêm.
Ven đường kia thấp thoáng mấy cô em,
Trong giá lạnh vẫy người mua tuổi trẻ…

Anh say rượu rồi
Thôi thì mặc kệ
Sống trên đời ai chẳng một lần say?
Anh say rượu rồi,
Báo để em hay
Đừng trách anh là tửu bia vô độ.
Đêm dẫu mịt mùng, hình em vẫn tỏ
Trong lòng anh thánh thiện đến vô cùng.
Và thơ say
Như bún miến bùng nhùng
Em nhận lấy, bạn cùng người say rượu!
Cho anh lè nhè rằng "Nam vô tửu
Như ..." là gì nữa nhỉ, em yêu?
Cho một lần chân nam đá chân chiêu
Anh vẫn nhớ mắt em đầy thánh thiện!

Thứ Hai, 13 tháng 3, 2017

Một đôi

Một thì thiếu, ba thì thừa
Cứ làm hai quả cho vừa một đôi!


😄

Thứ Sáu, 10 tháng 3, 2017

Kỷ niệm


Sau yên xe máy của mình có buộc một sợi dây buộc hàng từ hai năm nay. Mình chưa bao giờ tháo ra để giữ thẩm mỹ cho cái Giấc mơ (Dream) thân thiết.
Cách đây 2 năm, vào dịp đón Tết, mình có việc đi ra đường Tố Hữu, và khi trở về thì tranh thủ mua luôn một cây quất.
Người bán hàng dùng vài sợi dây ny lon buộc cây quất vào sau yên xe và khẳng định:"Thế là chặt và chắc rồi. Bác chở thoải mái, không đổ đâu!" Nhìn những sợi dây mỏng manh và cách buộc, mình đã nghi ngờ về sự chắc chắn.
Quả như mình nghĩ, khi về đến giữa đường qua xã Trung Văn thì mình nghe có tiếng gọi từ đằng sau:"Bác ơi, quất sắp rơi rồi!"
Mình dừng xe, thấy cây quất đã nghiêng hẳn xuống, sắp rơi khỏi xe. Và người vừa gọi mình là một cậu thanh niên đi xe máy, chở một cô gái. Mình mỉm cười, cảm ơn, rồi dựng cây quất lên, chuẩn bị buộc lại. Cậu thanh niên bảo cô gái:"Em đứng đây chờ anh một lát nhé" rồi phóng xe đi! Chỉ một lát cậu ấy quay lại, tay cầm cái dây buộc hàng và nói:"Buộc thế không ổn, quất lại đổ và hỏng hết. Con vừa mua cái dây giúp bác đây. Bác để đấy, con buộc lại cho ạ". Và cậu ấy khéo léo luồn dây, buộc lại chắc chắn. Mình đứng nhìn hai đứa. Chúng thật dễ thương và tốt bụng! Cậu thanh niên buộc xong thì lễ phép nói:"Ổn rồi, bác ạ!". Cô gái lại nói:"Anh xem lại cho chắc!". "Yên tâm, giờ bác chở đi cả chục cây số cũng chẳng việc gì!", cậu ấy bảo.
Mình xúc động lắm, trìu mến nhìn chúng và nói:"Cảm ơn hai cháu nhiều lắm!". Cậu thanh niên nói "Không có gì ạ", còn cô gái thì nói:"Chúng cháu xin phép đi trước ạ. Bác chở cây đi từ từ bác nhé. Chúc bác và gia đình đón Tết vui vẻ ạ!"
Và chúng nổ máy, vù đi, để lại mình chết lặng bên cây quất trong sự xúc động dâng trào. Mình tự nhủ: "Đời nay nhố nhăng nhưng vẫn còn nhiều người tử tế! Thật đáng quý khi sự tử tế đến không chỉ từ những người có tuổi mà còn từ đám trẻ, rất nhiều! Xưa nay mình đã bao lần trợ giúp những người đi đường gặp sự cố, nay đời cũng cho mình được sự giúp đỡ của người khác!"
Từ đó mình đã giữ lại chiếc dây buộc hàng của hai bạn trẻ để làm kỷ niệm và cũng để nhắc mình rằng cuộc sống dù có nhố nhăng đến mấy thì cũng vẫn luôn có chỗ cho sự tử tế!


Thứ Tư, 8 tháng 3, 2017

Em tôi

Nhạc: Thuận Yến
Thơ :  Xuân Trường

   
Mây buồn giấu nắng ở đâu
Để mưa nặng hạt em lâu trở về
Mây buồn, giấu nắng ở đâu
Đề mưa nặng hạt em lâu trở về.

Thứ Ba, 7 tháng 3, 2017

Nếu mà trên thế giới...



Nếu mà trên thé giới
Chỉ có đàn ông thôi
Sống không có đàn bà
Đàn ông sẽ băng hà...