(Bài trên báo
Thanhnien.com.vn)
Nhìn vào gia đình tôi - hai vợ chồng đều có công việc làm ổn định, con trai 13 tuổi ngoan ngoãn - nhiều người nghĩ tôi là một phụ nữ hạnh phúc. Thật sự tôi có phải là người hạnh phúc không? Câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu tôi từ rất lâu rồi, hôm nay mạo muội viết ra tâm sự, rất mong được chia sẻ.
Tôi lập gia đình năm 23 tuổi, 24 tuổi sinh con, khi cháu đi nhà trẻ thì tôi bắt đầu đi làm lại. Bản tính tôi vốn chịu khó, năng động, ngoại hình được đánh giá là ưa nhìn, vì vậy công việc của tôi khá thuận lợi. Nghĩa là tôi có thu nhập, không lệ thuộc vào chồng về kinh tế. Nhưng cũng từ khi tôi đi làm đến nay, chồng tôi chưa từng đưa tiền cho tôi; hằng tháng anh chỉ phụ tôi các khoản tiền: điện, điện thoại, học phí của con (nhắc thì anh chi, không thì thôi). Anh ấy bảo anh chi những khoản lớn, còn những khoản nhỏ như đi chợ hằng ngày thì tôi chi. Và anh đã thực hiện đúng như vậy: anh mua sắm khá đầy đủ tiện nghi trong nhà (không cần bàn bạc với tôi), chỉ đưa tiền cho tôi khi có khoản "phát sinh" như nhà có tiệc, dự đám cưới...
Tính tôi cẩn thận, thích nấu ăn; được nhiều người khen là khéo thu vén, giao tiếp nên bạn chồng tôi rất thích đến nhà tôi chơi. Họ thường nhìn gia đình chúng tôi bằng con mắt ngưỡng mộ. Bản thân tôi cũng hãnh diện khi được chồng khen trước người ngoài. Duy có hai điều làm tôi băn khoăn: Chồng tôi thường xuyên không dùng cơm tối ở nhà; thu nhập của anh bao nhiêu, anh có bao nhiêu vốn liếng tôi không hề biết (mà có hỏi anh ấy cũng không nói).
Đôi khi tôi nghĩ, tôi và anh ấy chẳng qua chỉ có một đứa con là chung, còn lại thì tiền của ai người ấy xài, công việc của ai người ấy biết, khó khăn của ai người ấy tự giải quyết… Tôi đã nhiều lần nói chuyện thẳng thắn với chồng về băn khoăn của mình, nhưng anh ấy có những lập luận riêng và không thay đổi. Anh còn đối đáp với tôi rằng "Nhà có tiện nghi đầy đủ, em còn đòi hỏi gì nữa?". Tôi đành im lặng trong nghẹn ngào. Đối với bạn bè, gia đình anh thì anh rất rộng rãi, nhưng hầu như không quan tâm đến cha mẹ, người thân của tôi. Có lúc tôi nghĩ lỡ tôi có mệnh hệ nào hay có bệnh bất tử, tôi cũng tự đi bệnh viện rồi về, không có ý định báo cho chồng. Tôi bây giờ hình như là trầm cảm ngay trong nhà mình, chỉ trò chuyện với con, chẳng biết nói gì với chồng. Tôi không tìm được lý do ly dị, nhưng sống như vậy có phải là vợ chồng không?
Nhìn vào gia đình tôi - hai vợ chồng đều có công việc làm ổn định, con trai 13 tuổi ngoan ngoãn - nhiều người nghĩ tôi là một phụ nữ hạnh phúc. Thật sự tôi có phải là người hạnh phúc không? Câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu tôi từ rất lâu rồi, hôm nay mạo muội viết ra tâm sự, rất mong được chia sẻ.
Tôi lập gia đình năm 23 tuổi, 24 tuổi sinh con, khi cháu đi nhà trẻ thì tôi bắt đầu đi làm lại. Bản tính tôi vốn chịu khó, năng động, ngoại hình được đánh giá là ưa nhìn, vì vậy công việc của tôi khá thuận lợi. Nghĩa là tôi có thu nhập, không lệ thuộc vào chồng về kinh tế. Nhưng cũng từ khi tôi đi làm đến nay, chồng tôi chưa từng đưa tiền cho tôi; hằng tháng anh chỉ phụ tôi các khoản tiền: điện, điện thoại, học phí của con (nhắc thì anh chi, không thì thôi). Anh ấy bảo anh chi những khoản lớn, còn những khoản nhỏ như đi chợ hằng ngày thì tôi chi. Và anh đã thực hiện đúng như vậy: anh mua sắm khá đầy đủ tiện nghi trong nhà (không cần bàn bạc với tôi), chỉ đưa tiền cho tôi khi có khoản "phát sinh" như nhà có tiệc, dự đám cưới...
Tính tôi cẩn thận, thích nấu ăn; được nhiều người khen là khéo thu vén, giao tiếp nên bạn chồng tôi rất thích đến nhà tôi chơi. Họ thường nhìn gia đình chúng tôi bằng con mắt ngưỡng mộ. Bản thân tôi cũng hãnh diện khi được chồng khen trước người ngoài. Duy có hai điều làm tôi băn khoăn: Chồng tôi thường xuyên không dùng cơm tối ở nhà; thu nhập của anh bao nhiêu, anh có bao nhiêu vốn liếng tôi không hề biết (mà có hỏi anh ấy cũng không nói).
Đôi khi tôi nghĩ, tôi và anh ấy chẳng qua chỉ có một đứa con là chung, còn lại thì tiền của ai người ấy xài, công việc của ai người ấy biết, khó khăn của ai người ấy tự giải quyết… Tôi đã nhiều lần nói chuyện thẳng thắn với chồng về băn khoăn của mình, nhưng anh ấy có những lập luận riêng và không thay đổi. Anh còn đối đáp với tôi rằng "Nhà có tiện nghi đầy đủ, em còn đòi hỏi gì nữa?". Tôi đành im lặng trong nghẹn ngào. Đối với bạn bè, gia đình anh thì anh rất rộng rãi, nhưng hầu như không quan tâm đến cha mẹ, người thân của tôi. Có lúc tôi nghĩ lỡ tôi có mệnh hệ nào hay có bệnh bất tử, tôi cũng tự đi bệnh viện rồi về, không có ý định báo cho chồng. Tôi bây giờ hình như là trầm cảm ngay trong nhà mình, chỉ trò chuyện với con, chẳng biết nói gì với chồng. Tôi không tìm được lý do ly dị, nhưng sống như vậy có phải là vợ chồng không?
Mưa Thu
vo chiong nhu vay
tha tung'thjeu' nhung hanh phuc thj` suong' hon gap van lan
hoa deplem'
mua o dau zo?
chj tui zoi coi
Về cái cặp vợ chồ..
Về cái cặp vợ chồng này thì tớ thiển cận nghĩ thế này. Lão này không lấy gia đình làm nguồn vui rồi. *chả bao giờ ăn tối ở nhà* Hơn nữa có lẽ lão ta còn nghi ngờ về năng lực quản lý tài chính của các bà vợ *Cho lão chết vì phải thêm một việc của đàn bà* Còn bà vợ này thì cũng dở hơi quá. Bấy nhiêu năm bây giờ mới "Khoe" chuyện nhà be bét đến mức "sắp phải hoà giải" vì cái chuyện không đâu nè. Thôi báo cho họ tổ chức một cái picnic gần gần rồi chia sẻ thẳng thắn với nhau. Chuyện nhỏ thì nên bỏ qua rồi sửa lại đi nhá. Ai cũng có cái sai ngay từ hồi ..... lần đầu ấy mà. Vào góc giường mà bàn bạc lại với nhau kẻo tớ nghe hết. Thấy mọi người bàn luận sôi nổi và to tát vấn đề quá. Cẩn thận kẻo họ bỏ nhau bùn lắm.
Em chỉ muốn nói trường hợp cá biệt. Nếu người vợ hoặc chồng sa đ..
Em chỉ muốn nói trường hợp cá biệt. Nếu người vợ hoặc chồng sa đà đỏ đen , đánh đề cờ bạc , hút chích ,hoặc không biết trân trọng đồng tiền của nhau, "không biết cầm cân nẩy mực",thì dứt khóat ta phải giấu tiền đi càng kỹ càng tốt.