Hồi nãy, lúc cả nhà đang ngồi ăn trưa, VTV đưa tin về hợp tác trong lĩnh vực công nghệ thông tin giữa một tập đoàn Hoa Kì và ngành giáo dục VN, Trên màn hình xuất hiện thầy QTN đang trả lời phỏng vấn.
Thằng con tôi hỏi:
- Bác này dạo trước bị đâm dao vào mông ngoài đường hả bố?
- Ừ, lâu lâu rồi.
- Sao lại bị đâm. Bắt được bọn đâm chưa bố?
- À, chắc bị đâm nhầm ấy mà. Làm sao bắt được chứ! Bọn nó đâm rồi bỏ chạy...
- Ồ, thì mọi người đi đường chắc là tri hô, nhớ số xe máy, gọi công an... Thế nào mà chẳng tìm được.
- Nhưng mà ai tri hô? Ai gọi công an? Người ta ngại dính vào mấy cái vụ ấy con ạ.
Trả lời xong con trai, tôi lặng người đi, nuốt vội cho xong chén cơm rồi vội vã lên đây type vội vài dòng.
NHỮNG KỈ NIỆM BUỒN
I. Ba mươi năm trước
Tôi và bác xếp hàng mua vé xe đi về quê. Trật tự. Còn lâu mới đến giờ bán vé. Ấy thế nhưng, cô bán vé xuất hiện thì cũng là lúc mấy người từ đâu chạy đến và chẳng ngần ngại gạt hai cụ già ở đầu dãy. Hết sức bực bội, tôi chạy lên và hét:
- Này, hai cụ xếp từ sáng. Bọn mày ra sau xếp hàng.
Nhóm kia, gồm vài thằng choai choai, chẳng thèm xếp hàng mà ngoan ngoãn bỏ đi.
Tôi hớn hở quay lại xếp hàng.
Mua vé xong, tôi khoan khoái đi ra. Bỗng "Bộp!". Đầu tôi choáng váng. Một nửa viên gạch văng ra trước mặt. May mà tôi đội cái mũ cối nên chỉ bị choáng thôi. Tôi ngoảnh lại nhìn: Trước mắt tôi là một trong số mấy cậu choai choai vừa rồi. Nó đứng một mình. Chỉ có điều, sau nó độ vài bước là khoảng 5-6 thàng cao to, trợn mắt, tay chống nạnh, đều tăm tắp, mắt lạnh lùng chĩa thẳng vào tôi, tuyệt nhiên không một lời! Tôi hiểu. Và lặng lẽ đi. Tôi không nói gì. Thằng bé không nói gì. Bọn kia không nói gì. Đó là một cuộc đối thoại đặc biệt trong đời tôi mà tôi chẳng bao giờ quên được, khi mà cả ba bên đều im lặng, nhưng thật ra cả ba bên đều gầm thét trong lòng.
Tôi mời bác tôi vào quán nước. Ông không uống. Và cũng chẳng nói một lời.
Mãi tới lúc gần về tới nhà, ông mới nhẹ nhàng bảo:
- H à, con tốt bụng nhưng mà ngu lắm!
- Con ... Con tức qua bác ạ. Mọi người ở đó toàn phụ nữ, con mà không lên tiếng, xấu hổ lắm.
II. Hai năm trước
Tôi đang trên xe khách từ Hà Nội vào Vinh. Đến Thanh Hóa, một chiếc xe hơi, biển số đẹp như mơ, vượt lên rồi giảm tốc độ dần ngay trước xe khách, rồi dừng hẳn, khiến xe của chúng tôi chẳng còn cách nào khác là phải dừng.
Từ trong xe, hai thanh niên lực lượng bước lên xe chúng tôi, không một lời, kéo cậu phụ xe xuống, giáng một quả đấm vào mặt cậu rồi kéo xềnh xệch vào quán vê đường rồi mất hút vào phía trong. Tôi kêu lên:"Gọi công an". Tất cả mọi người trên xe im lặng. Tôi chợt nhớ đến lần bị bác tôi giận. Lặng lẽ ngồi im. Chưa đầy một phút sau, hai xe máy ốp sát vào xe khách chúng tôi, một thằng ngồi sau, đứng thẳng lên xe, thò đầu qua cửa sổ, quát hỏi:"Vừa rồi thằng nào bảo kêu công an?". Tất cả im lặng.
III. Cách đây một năm
Lần này, tôi từ Vinh ra Hà Nội. Xe cơ quan đưa tôi và mấy đồng nghiệp đi công tác đang trên đường về.
Chúng tôi ăn tại một nhà hàng ven đường. Thịt dê. Tiết canh. Rượu quốc lủi.
Khệnh khạng ra xe. Tôi nghe tiếng chửi nhau tục tĩu. Trước mặt tôi, hai thanh niên hầm hầm nhìn một thanh niên khác đối diện, và tay này chỉ có một mình, nhưng lại cầm hòn đá to gần bằng trái bưởi. Hai chiếc xe máy đang đổ kềnh nằm trên đường. Tôi hùng hổ xông đến, làm ra vẻ mình là đại ca vùng ấy, miệng hét to:"Mấy thằng trong kia có ra không thì bảo! Mẹ kiếp, để chúng nó đánh nhau trước cửa nhà hàng mình à?". Rồi tôi chen vào giữa, đanh giọng chỉ vào mặt cậu cầm hòn đá:"Có bỏ xuống không con?", và ngoảnh sang hai cậu kia:"Dựng xe lên, dựng cả cho thằng kia". Tất cả lặng lẽ làm theo lệnh tôi. Răm rắp. Tôi quát:"Được rồi, ai đi đường nấy. Tết nhát đến nơi rồi, bày trò khỉ để nằm viện cả lũ à."
Xong, chúng tôi lên xe. Mọi người chẳng ai bảo ai, cùng cười phá lên.Ah Thi: Không ngờ hôm nay sếp làm Lục Vân Tiên!
Anh Kh: Liều quá. Nó mà say rượu hay trúng bọn nghiện thì sếp chết oan!
Anh T: May! Tớ cứ ngớ cả người ra, chẳng biết làm gì. Nhanh quá. Mà sếp đóng vai "anh chị" quá đạt!
Tôi: Ha ha ha, các bố đ. hiểu gì cả. Vừa rồi cái thằng tôi vẫn im lặng. Ấy là tiết canh dê và rượu quốc lủi hét to đấy chứ.Tất cả lại im lặng. Trong tôi, văng vẳng lời bác tôi cách đây ba mươi năm:"H à, Con tốt bụng nhưng mà ngu lắm!"
Nhiều lúc cũng khó chịu làm sao , nhưng lỡ đường giữa chợ làm sao ai biết chuyện gì xẩy ra với ai , chỉ vì mọi người trong hoàn cảnh đó không đoàn kết mà phải thôi , vì bọn đó liều quá , ai mà không sợ thiệt thân
thôi thì tuỳ cơ ứng biến trên con đường mưu sinh ...
Chuc Anh ngày mới bình an cùng gia đình
noi la bac
khoi to la thua thiet
cong an hihi
cuop dem la giac cuop ngay la quan... thoi nay quan cung cuop lun ca dem nua
that's trust
Im lang de nuoi chi lon mot ngay co du suc manh len tieng voi bon chung( Nhu LLM).
Minh so no_no khong so minh
Minh khong so no_no so minh_O hay!
Co the lan cuoi cung LLM da gap may khong bi lu con do phan khang. Nhung cung co the vi cai uy va thai do het suc Luc Van Tien da lam chung hoang hon khiep via.
Tom lai: Thai do cua con nguoi quyet dinh ket qua.
Neu Luc Van Tien cung bi chung phang lai thi sao nhi?Cung danh phai song chet voi chung chu anh?Da dam lao thi phai theo lao...Nhung co le luc day se co nhieu nguoi noi mau Luc Van Tien theo anh de bao ve anh day...Co the lam chu. Anh hung tao ra anh hung ma...Em trom nghi the!
Sao mà đời có nhiều thứ tar1i tai gai mắt thế nhỉ ? mà hình như Lục Vân Tiên thời này đã chết hết cả rồi ! Chao ơi...
Sau này có gia đình em được ở trong một môi trường mà con người sống với nhau nhiều mặt nên cũng học hỏi được nhiều điều sau khi phải trả giá cho sự thẳng thắn nên bây giờ cũng biết nên im lặng những lúc buộc phải im lặng đó.