-
Hồi nãy, lúc cả nhà đang ngồi ăn trưa, VTV đưa tin về hợp tác trong lĩnh vực công nghệ thông tin giữa một tập đoàn Hoa Kì và ngành giáo dục VN, Trên màn hình xuất hiện thầy QTN đang trả lời phỏng vấn.
Thằng con tôi hỏi:
- Bác này dạo trước bị đâm dao vào mông ngoài đường hả bố?
- Ừ, lâu lâu rồi.
- Sao lại bị đâm. Bắt được bọn đâm chưa bố?
- À, chắc bị đâm nhầm ấy mà. Làm sao bắt được chứ! Bọn nó đâm rồi bỏ chạy...
- Ồ, thì mọi người đi đường chắc là tri hô, nhớ số xe máy, gọi công an... Thế nào mà chẳng tìm được.
- Nhưng mà ai tri hô? Ai gọi công an? Người ta ngại dính vào mấy cái vụ ấy con ạ.
Trả lời xong con trai, tôi lặng người đi, nuốt vội cho xong chén cơm rồi vội vã lên đây type vội vài dòng.
NHỮNG KỈ NIỆM BUỒN
I. Ba mươi năm trước
Tôi và bác xếp hàng mua vé xe đi về quê. Trật tự. Còn lâu mới đến giờ bán vé. Ấy thế nhưng, cô bán vé xuất hiện thì cũng là lúc mấy người từ đâu chạy đến và chẳng ngần ngại gạt hai cụ già ở đầu dãy. Hết sức bực bội, tôi chạy lên và hét:
- Này, hai cụ xếp từ sáng. Bọn mày ra sau xếp hàng.
Nhóm kia, gồm vài thằng choai choai, chẳng thèm xếp hàng mà ngoan ngoãn bỏ đi.
Tôi hớn hở quay lại xếp hàng.
Mua vé xong, tôi khoan khoái đi ra. Bỗng "Bộp!". Đầu tôi choáng váng. Một nửa viên gạch văng ra trước mặt. May mà tôi đội cái mũ cối nên chỉ bị choáng thôi. Tôi ngoảnh lại nhìn: Trước mắt tôi là một trong số mấy cậu choai choai vừa rồi. Nó đứng một mình. Chỉ có điều, sau nó độ vài bước là khoảng 5-6 thàng cao to, trợn mắt, tay chống nạnh, đều tăm tắp, mắt lạnh lùng chĩa thẳng vào tôi, tuyệt nhiên không một lời! Tôi hiểu. Và lặng lẽ đi. Tôi không nói gì. Thằng bé không nói gì. Bọn kia không nói gì. Đó là một cuộc đối thoại đặc biệt trong đời tôi mà tôi chẳng bao giờ quên được, khi mà cả ba bên đều im lặng, nhưng thật ra cả ba bên đều gầm thét trong lòng.
Tôi mời bác tôi vào quán nước. Ông không uống. Và cũng chẳng nói một lời.
Mãi tới lúc gần về tới nhà, ông mới nhẹ nhàng bảo:
- H à, con tốt bụng nhưng mà ngu lắm!
- Con ... Con tức qua bác ạ. Mọi người ở đó toàn phụ nữ, con mà không lên tiếng, xấu hổ lắm.
II. Hai năm trước
Tôi đang trên xe khách từ Hà Nội vào Vinh. Đến Thanh Hóa, một chiếc xe hơi, biển số đẹp như mơ, vượt lên rồi giảm tốc độ dần ngay trước xe khách, rồi dừng hẳn, khiến xe của chúng tôi chẳng còn cách nào khác là phải dừng.
Từ trong xe, hai thanh niên lực lượng bước lên xe chúng tôi, không một lời, kéo cậu phụ xe xuống, giáng một quả đấm vào mặt cậu rồi kéo xềnh xệch vào quán vê đường rồi mất hút vào phía trong. Tôi kêu lên:"Gọi công an". Tất cả mọi người trên xe im lặng. Tôi chợt nhớ đến lần bị bác tôi giận. Lặng lẽ ngồi im. Chưa đầy một phút sau, hai xe máy ốp sát vào xe khách chúng tôi, một thằng ngồi sau, đứng thẳng lên xe, thò đầu qua cửa sổ, quát hỏi:"Vừa rồi thằng nào bảo kêu công an?". Tất cả im lặng.
III. Cách đây một năm
Lần này, tôi từ Vinh ra Hà Nội. Xe cơ quan đưa tôi và mấy đồng nghiệp đi công tác đang trên đường về.
Chúng tôi ăn tại một nhà hàng ven đường. Thịt dê. Tiết canh. Rượu quốc lủi.
Khệnh khạng ra xe. Tôi nghe tiếng chửi nhau tục tĩu. Trước mặt tôi, hai thanh niên hầm hầm nhìn một thanh niên khác đối diện, và tay này chỉ có một mình, nhưng lại cầm hòn đá to gần bằng trái bưởi. Hai chiếc xe máy đang đổ kềnh nằm trên đường. Tôi hùng hổ xông đến, làm ra vẻ mình là đại ca vùng ấy, miệng hét to:"Mấy thằng trong kia có ra không thì bảo! Mẹ kiếp, để chúng nó đánh nhau trước cửa nhà hàng mình à?". Rồi tôi chen vào giữa, đanh giọng chỉ vào mặt cậu cầm hòn đá:"Có bỏ xuống không con?", và ngoảnh sang hai cậu kia:"Dựng xe lên, dựng cả cho thằng kia". Tất cả lặng lẽ làm theo lệnh tôi. Răm rắp. Tôi quát:"Được rồi, ai đi đường nấy. Tết nhát đến nơi rồi, bày trò khỉ để nằm viện cả lũ à."
Xong, chúng tôi lên xe. Mọi người chẳng ai bảo ai, cùng cười phá lên.
Ah Th: Không ngờ hôm nay sếp làm Lục Vân Tiên!
Anh Kh: Liều quá. Nó mà say rượu hay trúng bọn nghiện thì sếp chết oan!
Anh T: May! Tớ cứ ngớ cả người ra, chẳng biết làm gì. Nhanh quá. Mà sếp đóng vai "anh chị" quá đạt!
Tôi: Ha ha ha, các bố đ. hiểu gì cả. Vừa rồi cái thằng tôi vẫn im lặng. Ấy là tiết canh dê và rượu quốc lủi hét to đấy chứ.
Tất cả lại im lặng. Trong tôi, văng vẳng lời bác tôi cách đây ba mươi năm:"H à, Con tốt bụng nhưng mà ngu lắm!"
Thứ Tư, 7 tháng 5, 2008
Im lặng - Yahoo 360
1:54 7 thg 5 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Comments
(8 total) Post a CommentTất cả là cuộc sống đó anh. Cho dù nó hỗn độn.
Tất cả là cuộc sống đó anh. Cho dù nó hỗn độn.
Hồi trước chẳng biết mấy băng nhóm thanh niên gây hấn ở đâu cứ thích lại xóm em đánh lộn, mà có phải đánh với TN trong xóm đâu, toàn chuyện ở đâu mà lại xóm em làm um sùm lên bắt mệt, thế là bà con trong xóm cứ thấy có đánh lộn là goi 113 đến, chỉ cần vậy có 2 lần là bây giờ chẳng có nhóm nào dám lại xóm em ra oai anh hùng rơm nữa.
Mọi khi nó vẫn hay chửi bậy, kể cả lên mặt với khách ( cháu hay nói lại với nó 1 cách nhát gừng...) tự nhiên hôm we nó chọc tới lòng vịt ^^ nên cháu làm 1 fen. Khi chửi lại nó, tự nhiên cháu thấy nó câm - mọi ngư` nhìn cháu ( còn trong lòng thì run banh` bạch hìhì )
Cái thằng này mặt nó dữ lắm bác ơi + câu cửa miệng của nó fải có Đ.
Thui cháu bơi we nhà kế bên đây, hồ sen nhà bác đẹp wá
Hai đứa hoảng quá bỏ chạy, nhưng con gái đạp xe sao lại con trai. Và nhỏ bạn cắm đầu đạp như bay, không thèm ngó xem mình chạy đàng sau có sao không (?). Thấy tên kia chạy sát nút, nhỏ bạn thì chạy ngày càng xa ( xe đạp của nó là xe thái, xịn hơn xe em)bực mình quá, nổi máu lên dừng xe lại, bước xuống, xắn tay áo chờ tên kia tới gần, em hét lên ( được cái em có giọng tốt lắm ) : " Mày muốn gì ? Đứng lại nói chuyện". Mắt em thì trợn lên chắc cỡ Trương Phi. Vậy mà có hiệu quả, tên kia khựng lại sau đó quay xe chạy về, vừa đi vừa la cho bạn biết: " con nhỏ này dữ lắm tụi bây ơi..."
Nghĩ lại tới bây giờ thấy mình vẫn còn ngốc. hôm đó quả là may !!!
Nhưng mà, sau đó thì ko thèm chơi với nhỏ bạn gặp nguy là chạy mất dép đó nữa, cũng rút ra kinh nghiệm là cho dù con người hay con vật, khi mình nhìn thẳng vào mắt họ, dùng âm thanh uy hiếp họ thì ít nhiều cũng làm người ta sợ.
Bây giờ ở TP, em vẫn ... dữ như thường :-))
Cô bạn bỏ chạy thục mạng kia gợi nhớ chuyện của EDOP hàng ngàn năm trước về hai người bạn và con gấu: COn gấu đuổi theo hai người bạn, một người bỏ chạy rồi leo lên cây trốn, mặc cho bạn mình rớt lại. Người bị rớt lại đành nằm im giả vờ chết. Gấu ngửi hit một lúc rồi bỏ đi. Người trên cây tụt xuống hỏi: Gấu nói gì thế? Người giả chết trả lời:"Gấu bảo là ai bỏ bạn mình trong hoạn nạn thì không phải là bạn tốt!".
Cái vụ em xắn tay áo lên, thét to như Trương Phi cũng lý thú. Nó là cái mà người ta gọi là "bước đường cùng" hay "thời thế tạo anh hùng" đó em! Cảm ơn em nhiều nhé!
Cháu là người khá tự do ít tuân theo nguyên tắc nhưng có 1 nguyên tắc cháu luôn thực hiện đó là nhường ghế trên xe ô tô cho người già, phụ nữ và trẻ em. 3 năm đi làm xa thành phố, hầu như mỗi ngày 2 lượt vượt hơn 20km bằng ô tô Cty hay xe buýt không ít lần cháu đứng suốt chặng đường. Đó có lẽ là điều đơn giản nhất cháu có thể làm đúng với Lương tâm mình.