1. Ấn tượng đầu tiên của tôi về đất nước Singapore bé nhỏ là... hộp kẹo nhỏ để trên bàn nhân viên hải quan tại sân bay. Nó cho tôi cảm giác được chào đón ở đất nước xinh đẹp này. “Bạn nhớ đến cơ quan di trú để gia hạn nếu thời gian chữa bệnh cho em bé kéo dài hơn 30 ngày nhé”, viên chức hải quan trạc độ tứ tuần ân cần dặn dò sau chừng 2 phút làm thủ tục nhập cảnh cho tôi. Lúc đó, trong đầu tôi là cái quắc mắt đầy giận dữ cách đó vài giờ tại sân bay Tân Sơn Nhất của một nhân viên hải quan mới độ chừng 20 tuổi dành cho người mẹ 70 tuổi đi cùng tôi. Anh này quát: “Ai cho lên đây một lúc cả đống thế này?”. Bà cụ mới đi nước ngoài lần đầu nên không biết là chỉ làm thủ tục từng người một.
2. Đi taxi, thấy đồng hồ chỉ 5,5 dollar Singapore, tôi đưa tờ 5 dollar. Đang lui cui lục thêm 30 xu thì người tài xế của hãng City Cab bình thản trả lại 30 xu, giải thích rằng anh ta vừa đi nhầm đường, “lố” mất khoảng một 1 dollar nên chỉ lấy 4,5 dollar mà thôi. Ô hay, tôi có than phiền gì đâu (vì thực sự có biết đường đâu mà than phiền!). Lần khác, sau khi đã gọi điện thoại kêu taxi, tôi ngoắc một chiếc xe chạy ngang qua do đứa con nhỏ đi cùng cứ khóc nheo nhéo. Lên xe rồi, tôi gọi lại cho hãng taxi, báo không cần xe nữa. Anh tài xế phía trước đợi cho tôi cúp máy rồi nhẹ nhàng: “Lần sau nếu không vì điều gì quá khẩn cấp, bạn ráng đợi xe đến nhé, vì lúc bạn báo hoãn, người tài xế có thể sắp đến nơi rồi. Đây không phải là vấn đề tiền bạc đâu nhưng tài xế sẽ rất buồn vì thấy mình không được tôn trọng”.
3. Ở những cơ sở y tế cho trẻ em, dù là bệnh viện công to đùng hay phòng khám tư nhân nhỏ xíu, đâu đâu cũng thấy đồ chơi. Trong phòng khám, trẻ con tự do chạy nhảy trong khi phụ huynh nói chuyện với bác sĩ, lỡ có quơ trúng đồ đạc cũng chỉ nhận được cái cười xòa như của ông giáo sư già ở Bệnh Viện Phụ nữ và Trẻ em KK: “Không sao, trẻ con mà, đó là do lỗi của chúng tôi đã để đồ đạc trong tầm tay trẻ em”. Ông đã ghi dày đặc cả 1 trang giấy về hồ sơ bệnh án của con tôi, về những phương pháp đã chữa trị ở Việt Nam, hỏi kỹ càng phương pháp nào thành công, phương pháp nào không... Ông khiến tôi không thể nào không so sánh với những lần đi khám bệnh ở Việt Nam, chỉ dám trả lời đúng những câu hỏi cực kỳ vắn tắt của bác sĩ vì đã hơn một lần nhận được “lời bình”: “Vậy cô là bác sĩ chứ đâu phải tôi” khi “lỡ” nói về những kinh nghiệm chữa trị trong quá khứ của bé.
4. Lần khác, tôi được giới thiệu đưa con đi tập vật lý trị liệu ở phòng tập mang tên Pacific Pain Care Center. Sau 5 phút quan sát, người kỹ thuật viên tên Andrew Wong hỏi sao tôi lại mang cháu đến trung tâm. Tôi giải thích tình trạng của bé và tìm cách lấy lòng: “Tôi được giới thiệu đây là chỗ tốt nhất cho bé”. Wong làm tôi bất ngờ: “Nhưng tôi biết có những chỗ khác thích hợp hơn cho bé. Ở đây chúng tôi không có đủ phương tiện tập cho trẻ con tốt bằng phòng tập chỉ dành riêng cho trẻ“. Nói rồi Wong gọi điện thoại đến một số phòng tập trẻ con, cố sắp xếp một cái hẹn ngay ngày hôm sau cho con tôi vì biết rằng tôi là người nước ngoài, không thể đợi lâu. Rồi anh lên mạng, chỉ đường, chỉ tuyến xe buýt cho tôi đến đó. Tính ra, anh mất tổng cộng 40 phút với hai mẹ con tôi nhưng sau đó cương quyết không lấy đồng nào. Chẳng cần phải tính toán gì nhiều tôi cũng biết Wong “thiệt” không ít: tôi phải trả gần 200 dollar Singapore (khoảng 2.300.000 đồng) cho 1 giờ tập và quan sát ở phòng tập trẻ em sau đó. Hình ảnh nhân viên y tế này quỳ xuống đất nói chuyện (lúc đó tôi phải giữ con ngồi yên trên ghế vì bé la hét, bực bội do chờ lâu) quả là quá tương phản với những lời nẹt nộ mà không ít nhân viên y tế, thậm chí là hộ lý ở các bệnh viện Việt Nam cũng tự cho mình có quyền với bệnh nhân.
5. Đi trên đường phố Singapore, bạn sẽ có cảm giác chẳng khác gì ở Paris hay New York vì Singapore cũng quy tụ đủ sắc dân, tây ta lẫn lộn. Người dân đảo quốc sư tử đã học được rất nhiều “chất Tây”: làm việc rất trách nhiệm, đâu ra đó rõ ràng nhưng đồng thời họ vẫn rất tình cảm theo kiểu Á Đông. Nếu như ở các nước phương Tây, bạn sẽ rất dễ “bị” nghe câu trả lời: “Xin lỗi, đó không phải là việc của tôi” khi hỏi đường, nhờ chỉ dẫn thì ở Singapore, đa số mọi người dễ dàng ngưng công việc trong 1, 2 phút để dẫn bạn tới tận nơi cần tìm.
Xin cảm ơn đất nước Singapore về bài học thân thiện.