Ngày xưa có cánh diều chao hững hờ vi vút sau rặng tre
Ngày xưa có cánh cò bay la đà chập chờn theo đồng lúa
Ngày xưa ai hay cười hay dỗi hờn, chiều hái hoa triền sông
Ngày xưa bến vắng lưu luyến con đò chở người đi xa bờ
Tuổi thơ như áng mây rồi sẽ mãi bay về cuối trời
Thời gian xóa những kỷ niệm dấu yêu.
[ĐK:]
Ngày xưa ơi, mãi xa tuổi thơ
Xa cánh diều chở bao ước mơ
Còn đâu bóng hoàng hôn những chiều mờ tím
Ngày xưa ơi
Mãi xa tuổi thơ
Xa bến đò mờ sương cuối thu
Xa dáng em gầy trong ướt áo, xa lời hứa khi xưa.
êm ả, và rất có hồn!