Xưa lắm rồi, hồi mới là sinh viên - nghèo và quê mùa, mới "ra tỉnh" - đêm Trung Thu tĩnh mịch đã cho mình một bài thơ. Nhiều năm gần đây, cơm áo gạo tiền, lo toan trăm thứ đã khiến cho Trăng gần như biến mất trong thơ mình! Và, ánh điện cùng với những tòa nhà cao tầng nơi "phồn hoa cát bụi" cũng che lấp mất Trăng!
Trung Thu, post lại bài thơ cũ như một lời cáo lỗi với Trăng và Tuổi thơ!Ngắm trăngQua khung cửa gió lùa mát rượiKhẩu phần đêm nay Trời cho cả bánh TrăngCuộc đời cho ta ánh điện bừng chiếu rọiDuy chỉ ta hẹp hòi chưa cho ta người thương!Muôn vì sao lấp lánh trên trời caoSao nhìn ta, sao nói gì sao hỡiTrong lòng ta có muôn ngàn dấu hỏiNhư sao trời lấp lánh trên trời cao...(1973)
Là hồn thiếu phụ bơ vơ dặm dài
Canh tàn xin chút rượu say
Để lơi là với trăng gầy song hoang!
Cảm ơn Del_Hello nhé. Mình rất thích cốm Làng Vòng! Không hiểu sao minhf không trả lời trực tiép comment đựợc nữa. Trục trặc gì đó.
Khôí đá kia kinh khủng thật! Cảm ơn Thạch Thảo đã chia sẻ! Không hiểu sao Blog của mình không còn hồi âm được tin nhắn một cách bình thường!
lâu con cũng nhìn lên trời và cũng có nhìu dấu chấm hỏi... ôi bác và
cháu chẳng bít hỏi ai nên ngẩng trời đêm đếm ngàn ánh sao sẵn hỏi trăng
cao Con chúc bác vui vẻ - sức khỏe và bình an ( bác xóa dùm con cái còm ở dưới nha bác ^^ )