Nhân Ngày của Mẹ (Mother's Day), LonelyMan post lại một entry cũ, rất cũ, với ý nghĩ "Cũ ta, mới người" - phần vì để biện hộ cho cái sự lười viết, phần nữa để nói rằng bạn bè cũ trên blog của LonelyMan đã đi về các phương trời khác rồi, và cái chính là LonelyMan được trở lại quá khứ, đắm chìm trong những cảm xúc đã qua, nhưng sẽ chẳng bao giờ cũ!
Trong bài hát của cái entry cũ dưới đây có rất nhiêu câu rất hay, và cũng rất buồn! Chẳng hiểu sao, mỗi lần nghe bài này, LonelyMan thường ứa lệ khi nghe đến câu "Mang theo đàn cò bay" trong đoạn:
... Rồi Mẹ như cánh hạc bay
Bay khuất vào tầng mây
Xa xa ngoài tầm tay
Rồi mẹ như cánh hạc bay
Mang theo cội nguồn biển khơi
Mang theo đàn cò bay...
Khi post lại entry cũ dưới đây, LonelyMan chẳng suy nghĩ gì về tiêu đề, mà cứ tự nhiên gõ "Mang theo đàn cò bay", như là mặc định vậy! Phải rồi, với người mỗi người Việt, hình ảnh con cò thật gần gũi, gắn liền với hình ảnh ruộng đồng, quê hương và mẹ hiền lam lũ. Con cò đi vào lời ru từ thuở ấu thơ. Con cò đi vào thi ca, nghệ thuật. Cò bay lả bay la. Cò lặn lội. Cò đi ăn đêm... "Con cò" thân thiết đến nỗi nó trở thành "cái" tự thuở nào, ngàn xửa ngàn xưa:"Cái cò, cái vạc. cái nông..."!
Với lớp người đã ngụp lặn trong cái thuở hàn vi thời chinh chiến (như tôi chẳng hạn) thì hình ảnh con cò vô cùng thân thiết, gắn bó. Nhưng, đối với nhiều bạn trẻ ngày nay, đặc biệt là những bạn sống ở các đô thị, thì chưa chắc hai tiếng "con cò" gợi mở được điều gì sâu sắc! Thật tiếc! Nếu quả đúng như vậy, bạn hãy thử vào Google search, gõ "con cò", rồi enter nhé! Bạn sẽ thấy cơ man nào là cò! Và, LonelyMan tin rằng chỉ cần một cụm từ "Hình ảnh con cò" thôi cũng đủ để làm đề tài cho hàng chục luận án tiến sĩ rồi!
Hỡi những ai đang "Phiêu bạt nơi thành đô cát bụi", hãy lặng im một chút, để nghe chính mình, để cảm nhận "Đôi khi cánh cò xưa lạc vào giấc mơ..."!
Trong bài hát của cái entry cũ dưới đây có rất nhiêu câu rất hay, và cũng rất buồn! Chẳng hiểu sao, mỗi lần nghe bài này, LonelyMan thường ứa lệ khi nghe đến câu "Mang theo đàn cò bay" trong đoạn:
... Rồi Mẹ như cánh hạc bay
Bay khuất vào tầng mây
Xa xa ngoài tầm tay
Rồi mẹ như cánh hạc bay
Mang theo cội nguồn biển khơi
Mang theo đàn cò bay...
Khi post lại entry cũ dưới đây, LonelyMan chẳng suy nghĩ gì về tiêu đề, mà cứ tự nhiên gõ "Mang theo đàn cò bay", như là mặc định vậy! Phải rồi, với người mỗi người Việt, hình ảnh con cò thật gần gũi, gắn liền với hình ảnh ruộng đồng, quê hương và mẹ hiền lam lũ. Con cò đi vào lời ru từ thuở ấu thơ. Con cò đi vào thi ca, nghệ thuật. Cò bay lả bay la. Cò lặn lội. Cò đi ăn đêm... "Con cò" thân thiết đến nỗi nó trở thành "cái" tự thuở nào, ngàn xửa ngàn xưa:"Cái cò, cái vạc. cái nông..."!
Với lớp người đã ngụp lặn trong cái thuở hàn vi thời chinh chiến (như tôi chẳng hạn) thì hình ảnh con cò vô cùng thân thiết, gắn bó. Nhưng, đối với nhiều bạn trẻ ngày nay, đặc biệt là những bạn sống ở các đô thị, thì chưa chắc hai tiếng "con cò" gợi mở được điều gì sâu sắc! Thật tiếc! Nếu quả đúng như vậy, bạn hãy thử vào Google search, gõ "con cò", rồi enter nhé! Bạn sẽ thấy cơ man nào là cò! Và, LonelyMan tin rằng chỉ cần một cụm từ "Hình ảnh con cò" thôi cũng đủ để làm đề tài cho hàng chục luận án tiến sĩ rồi!
Hỡi những ai đang "Phiêu bạt nơi thành đô cát bụi", hãy lặng im một chút, để nghe chính mình, để cảm nhận "Đôi khi cánh cò xưa lạc vào giấc mơ..."!
___________________________________
NHƯ CÁNH HẠC BAY
Đăng ngày: 23:30 23-11-2009
Mùa Đông đến lâu rồi. Đêm lạnh. Nằm trên nệm ấm, gối êm, mọi đêm mình vẫn ngủ ngon. Vậy mà đêm nay trằn trọc, không nhắm mắt được!Nhớ! Nhớ tuổi thơ xa xưa. Nhớ những đêm rét, nằm trên giường tre lót rạ. Nhớ những đêm buốt giá, chui vào cây rơm trong góc sân để ngủ! Nhớ lắm, ngày xưa! Quái lạ, sống qua quá nửa đời rồi, ăn cơm thiên hạ khắp năm châu bốn biển, trải bao cay đắng ở đời, cứ ngỡ trái tim đã chai sạn, vậy mà đêm nay thổn thức! Sao thế nhỉ? Ừ, đúng rồi, lâu chưa về thăm Mẹ! Rét! Mẹ ở nhà, một mình! Không biết ông anh và cậu em cùng các cháu có thường xuyên đến chăm sóc Mẹ không?Rét! Sao đêm nay cứ trăn trở mãi, và khoé mắt ướt nhèm như trẻ nhỏ? Ở nhà, Mẹ có khoẻ không? Sao lòng con bất an, Mẹ ơi!Không ngủ được, dậy, nghe đi nghe lại bài "Như cánh hạc bay", nước mắt chảy dài trên má.Đêm nay, con hoá thành trẻ nhỏ và trở về với tuổi thơ nơi quê nghèo của nhà mình, Mẹ ơi!
Chúc Huynh Lonely...Cuối Tuần Vui Vẻ Bình An
Xa xa ngoai tam tay
Bai hat buon qua. Ai co me gia cung co tam trang bat an nhu LLM thoi!
Con ve cũng mệt vì hè nắng oi
Nhà em vẫn tiếng ạ ời
Kẽo cà tiếng võng mẹ ngồi mẹ ru.
Lời ru có gió mùa thu
Bà..
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay...
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới ! ( Đỗ Trung Quân) HAPPY MOTHER'S DAY